Abstract
Dưới thời vua Minh Mạng, ở chốn cung đình, vua quan và hoàng tộc ngoại hộ mạnh mẽ cho việc xây dựng, trùng tu các ngôi chùa của nhà nước, luôn có sự đầu tư về cảnh quan và kiến trúc khiến cho những tự viện này không chỉ là nơi thực hành tín ngưỡng mà còn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của đất nước. Trong khi đó, ở khắp các làng quê, dù không được nhà nước hỗ trợ, không được xây dựng chùa mới nhưng những người dân quê vẫn góp công, góp của sửa sang lại những ngôi chùa làng, mở rộng hơn hay xây dựng thêm một số bộ phận mới để tự viện của mình được mới mẻ, khang trang. Chính vì thế, hoạt động xây dựng, sửa chữa chùa chiền trong giai đoạn này đã diễn ra khá nhộn nhịp, không chỉ góp phần mang lại diện mạo khởi sắc cho Phật giáo thời Minh Mạng, mà còn góp phần bảo tồn và làm phong phú thêm cho nền văn hóa truyền thống của dân tộc.