Abstract
Don DeLillo được giới phê bình hiện đại đánh giá là một trong những tác giả chính của nền văn học Mỹ hậu hiện đại. Các tác phẩm của ông như Cosmopolis, Underworld, The body artist... đã thể hiện những đặc trưng chủ yếu của chủ nghĩa hậu hiện đại như: phân mảnh, liên văn bản, giễu nhại... Đặc biệt, tiểu thuyết Thành phố quốc tế (Cosmopolis) đã chứng minh sự thành công của Don DeLillo khi xây dựng không gian nghệ thuật theo kiểu kết cấu phân mảnh. Trong tác phẩm này, DeLillo đã chọn cách xây dựng không gian nghệ thuật trong tác phẩm của mình theo khuynh hướng phi tâm, và có sự đan xen giữa các mảng không gian. Ngoài ra, DeLillo còn sử dụng kỹ thuật đồng hiện không gian để tạo nên kết cấu mảnh vỡ cho các tác phẩm của mình. Nhờ vậy, biên độ chức năng cho kết cấu không gian nghệ thuật đã được mở rộng, và khẳng định sự phát triển tuyệt đối của nghệ thuật đồng hiện không gian vốn có xuất phát điểm từ văn học hiện đại.